Mặt trời trườn lên đỉnh núi, nắng vàng giòn nhỏ khắp lan can
Đà Lạt giờ này hẳn đã thức giấc từ lâu
Còn đó một người đang cuộn tròn trong chăn, chưa chịu mở mắt…
Người đang ôm giấc mơ xưa hay đang đắm chìm trong những bản tình ca tôi hát?
Tháng chín đến rồi, xin người đừng phảng phất tình xưa.
—
Tháng chín thu sang, lá ngả vàng
Cô gái ngồi hóng nắng, hay ngóng bóng hình ai
Cuốn sổ trên tay người xưa để lại
Ký ức vẫn còn, nhưng mực đã nhạt phai.
Tháng chín thu sang, trời xanh tím biếc
Gió khẽ luồn qua mái tóc mây bay
Cô chờ ai, sao chờ hoài chờ mãi?
Tháng chín rồi, có lẽ tình người đã phai…
—
Thu đến, hồng chín vàng khắp xóm nhỏ
Bơ trong vườn níu trĩu tay nhau
Chim lặng lẽ thôi không ồn ào ríu rít
Mèo ngủ lim dim mắt dưới nắng chiều phai.
Thu đến thật rồi, mặt trời thôi không gắt gỏng
Gió thổi khẽ khàng làm tóc ai bay
Cánh diều cao phảng phất dưới chùm mây
Cũng đành ngậm ngùi về ngủ chờ một ngày hạ đến.
Thu sang rồi, vậy mà mưa vẫn không ngừng rả rích
Có lẽ [mưa] vẫn còn lưu luyến bóng hình ai…
—
Người ngoảnh mặt bước đi giữa đêm thu lạnh lẽo
Ta đứng thẩn thờ… khóe mắt cay.
Just be,
Leave a Reply